As we’ve seen before, photos taken by American military personnel during the war often help to paint a picture of mid-1960s to early 1970s Vietnam. Such is the case with Bob Kelly’s album of 1967 Phan Thiet photos.
0 Comments
In this collection of black-and-white snapshots, a famed French photographer finds beauty in tumultuous 1950s Vietnam.
Black-and-white photography is often considered more challenging than its color counterpart, as photographers must rely on contrast and light to come up with interesting and captivating shots. French photographer Raymond Cauchetier, however, makes shooting sans color look like a cakewalk. Cauchetier is perhaps best known for his work as a set photographer on Jean-Luc Godard’s 1960 debut film, À Bout de Souffle (Breathless). However not many know that before participating in Godard’s breakthrough film, Cauchetier began his career as a hobbyist while serving in the press corps of the French Air Force in Indochina. His platoon had neither the budget for a camera nor a cameraman back then, so he bought his own Rolleiflex and started snapping away. When his service ended, Cauchetier remained in Indochina and what was supposedly a short vacation resulted in a host of intimate portraits of local residents and their daily life. It's as true today as it was in the 1960s: to experience Saigon life, head to the streets.
In this collection of old photos, shutterbug Rick Parker took a special interest in the daily lives of Saigon's residents. From a family of four squished together on a red Honda Cub to cheery ladies selling cut fruit on the street, Saigon in the late 60s – rendered in the distinctive under-saturation of film – appears as an idyllic paradise in these snapshots. Take a stroll down Saigon’s streets circa 1966-1967 through the photos below: A collection of pictures compiled on Flickr shows what life in Da Nang looked like way back in 1954.
The photographs, taken by Ronald B. Frankum Jr., an American author and historian, depict Da Nang's coastal city life the same year that French forces pulled out of Vietnam. Frankum's shots showcase street scenes, boats along the Han River, soldiers on R&R and an aerial view of the Marble Mountains before the nearby beachfront was covered in high-end resorts. It will come as a surprise to no one that Ha Long Bay was much quieter in the 1950s than it is today.
Thanks to the country’s ever-growing tourism industry, Ha Long is now filled with scores of white wooden boats plying the waters around its more famous caves. However, the following shots, taken by Raymond Cauchetier in the early 1950s, capture exactly what was so enthralling about Ha Long in the first place. The French photographer, best known in Europe for his candid photos of New Wave film sets, got his start in the French Air Force as part of its Indochina press corps, according to the British Journal of Photography. When he returned home, Cauchetier began hanging around with French film critics, including a young Jean-Luc Godard, and later launching his career through these friendships, however the photographer’s experience in Indochina is equally, if not more remarkable. Even without photographic evidence, it’s a safe bet that 1955 Saigon was a world apart from the frantic energy of today’s mammoth metropolis.
Long before the skyscrapers started going up and throngs of motorbikes appeared on the streets, the southern hub was a quieter, greener, less congested place. This is clear as day in photographer Raymond Cauchetier’s collection of black-and-white aerial photos from 1955, which depict the empty streets and tree-lined boulevards of old Saigon with a dream-like quality. From the Saigon River to Binh Tay Market to the wide thoroughfare of Nguyen Hue, everything looks a little more peaceful from above. Vậy là 1 mùa Noel nữa sắp tới và cũng là Noel đầu tiên của con cùng bố mẹ - Táo à.. Chắc con cũng sẽ thắc mắc tại sao bố mẹ lại goi con là Táo (Apple) chứ không phải những cái tên khác?
Bố mẹ thích ăn Táo? - hiển nhiên rồi con à.. bố rất thích ăn Táo :) Bố mẹ chỉ dùng thiết bị của Apple? - cũng gần đúng vì bố là fan của Apple nhưng không phải. Vậy lý do là gì? Bố sẽ kể cho con 1 câu chuyện mà Bố từng sưu tầm và khá thích (hiển nhiên cũng rất ít người biết - vì bố luôn tìm kiếm những gì hiếm có để dành cho con mà). Câu chuyện có tiêu đề “APPLE STAR" (bố hk muốn mất ý nghĩa của tên tiếng anh vì câu chuyện này là 1 câu chuyện tiếng anh, bố sẽ dịch và để nguyên bản gốc TA phía dưới). Ngày xửa ngày xưa, ở 1 thế giới khác với thế giới chúng ta có 1 cây táo nhỏ đang lớn dần trong 1 vườn cây. Hằng đêm, cậu bé Táo đều ngước nhìn lên bầu trời đầy những ngôi sao lấp lánh 1 cách đầy ngưỡng mộ. Và cậu bé ấp ủ cho mình 1 niềm ước ao là làm thế nào để có riêng 1 ngôi sao của riêng mình. Một đêm, một nàng tiên xuất hiện và tiến tới gặp cậu bé để ban cho cậu 1 điều ước. Không 1 chút do dự, cậu bé Táo nói về điều ước có 1 ngôi sao của chính mình cho nàng tiên. Nàng tiên hứa rằng nếu cậu bé trở thành 1 cây táo khoẻ mạnh và to lớn với đầy những quả táo mọng đỏ, điều ước của cậu sẽ trở thành hiện thưc. Cậu bé Táo cố gắng bằng tất cả niềm lạc quan và hy vọng của chính mình. Vào những ngày nắng, cậu vươn những cành cây lên để đón hơi ấm của mặt trời và vào những ngày mưa, cậu ngâm những rễ cây dưới nước. Thời gian thấm thoát trôi qua, sự chăm chỉ của cậu bé Táo đã được đáp trả và câu đã trở thành 1 trong những cây táo lớn nhất ở trong vườn với những quả táo chín đỏ nặng trĩu trên cành. Cậu bé ngóng chờ nàng tiên quay lại để cậu có thể khoe những việc cậu đã làm và điều ước của cậu trở thành hiện thực. Và khi cậu bé Táo dần mất hy vọng thì nàng tiên xuất hiện. Cậu lắc mình bằng sự hào hứng, khoe những cành cây khoẻ mạnh và những quả táo đẹp đẽ của mình. “Nhìn đây!” cậu bé kêu lên. “Tôi đã làm việc rất chăm chỉ và kiên nhẫn đợi chờ. Khi nào tôi sẽ nhận được lời ước và ngôi sao của chính tôi?” “Oh cậu bé Táo thân yêu của tôi", nàng tiên trả lời. “Điều ước của bạn đã trở thành hiện thực. Giờ giữa những cành cây của cậu, cậu không chỉ có một mà có rất nhiều ngôi sao như cậu đã từng rất ngưỡng mộ ở trên bầu trời.” “Nhưng đâu?” cậu bé Táo hỏi lại. “Tất cả những gì tôi thấy trên cành cây là lá cây và những quả táo chín.” Nàng tiên đáp trả 1 cách từ tốn: “Chỉ cần nhìn vào bên trong mỗi quả táo. Cậu sẽ thấy ở đó có một ngôi sao đặc biệt, bí ẩn. Nó đã sẵn sàng để được phát hiện bởi những người may mắn - những người chọn một trong những quả táo mà cậu đã dành hết tâm sức để phát triển.” --------------- Bố mẹ cảm thấy mình rất là may mắn khi được con chọn làm bố mẹ và hy vọng rằng con sẽ như cậu bé Táo - luôn chăm chỉ và cống hiến cho đời thật nhiều “APPLE STAR" của riêng con. Love you 4ever! “Once upon a time, a young apple tree began growing in an orchard. Each night, he would gaze up into the evening sky and admire all the bright and twinkling stars. Oh, how he wished he had just one of those shining stars of his own. One night, an orchard fairy came to the tree with a promise to grant the little tree one wish. Without hesitation, the young apple tree told the fairy of his wish for a star of his own. The fairy promised that if the apple tree was a good tree and grew to be big and strong and full of red, ripe apples, his wish would be granted. The apple tree tried his very hardest. Each sunny day he lifted his branches up to the warm sunshine and each rainy day his roots soaked up the water he needed to grow. After several seasons, his hard word had paid off and he was one of the biggest trees in the orchard with branches heavy with red, ripe apples. He waited and waited for the orchard fairy to return so he could show his what he had done and finally be granted his wish. The apple tree was beginning to lose hope when one day the fairy returned at last. The tree shook his limbs with excitement, showing off his strong branches and all those beautiful apples. “Look!” he exclaimed, “I’ve worked so hard and I’ve waited so patiently. When will I finally be give my wish and one bright star of my own?” “Oh, my dear tree” replied the fairy, “Your wish has already been granted. You now have among your branches not just one, but as many stars as you’ve admired in the night sky” “But where?” questioned the apple tree., “All I see on my branches are leaves and these ripe apples!” The orchard fairy gently answered, “Just peek inside any on of those apples. There you’ll find a special, secret hidden star. It’s ready to be discovered by the lucky person who chooses one of the apples you’ve worked so hard to grow!” “Bánh Mỳ” là gì?
Thực ra việc “chúng tôi” lấy tên là Bánh Mỳ cũng rất là ngẫu nhiên vì đó là sở thích ăn Bánh mỳ vào mỗi buổi sáng. Bánh mỳ nói 1 cách đơn giản nó chính là 1 loại thực phẩm mà hầu như bất kỳ người dân Việt Nam nào cũng thích ăn, từ người thành thị đến nông thôn, từ trẻ con đến người lớn, từ người giàu đến người nghèo.. ai ai cũng đều ăn Bánh Mỳ. Và không chỉ ở Việt Nam, hầu như tất cả các quốc gia trên thế giới, Bánh Mỳ luôn là 1 nhu yếu phẩm hằng ngày của mọi người dân. Soobi thân yêu,
Vậy là chàng trai bé nhỏ của cha được 3 tuổi rồi.. thật là đáng tiếc khi cha không ở bên cạnh con để có thể ngắm nhìn con lớn lên từng ngày. Cha thực sự xin lỗi con trai! Đây là bức thư đầu tiên cha viết về con và có lẽ sẽ còn rất lâu nữa con mới đọc được bức thư này. Và cha sẽ giữ ở đây để sau này con biết cha mong chờ gì ở con. Điều đầu tiên bố muốn nói: cho dù con muốn trở thành ai đi nữa, nhưng con hãy luôn là 1 người khiêm tốn con nhé! Cha không biết mọi thứ để có thể trở thành người cha tốt. Những gì cha biết đó là cha sẽ không ngăn con khám phá thế giới này. Cha có thể nhìn thấy sự háo hức và tò mò trong đôi mắt bé nhỏ đó và cha tự nhủ rằng sẽ làm bất kỳ điều gì để thoả mãn điều đó. Cha sẽ cố gắng trả lời tất cả những câu hỏi của con, nếu không thể, cha sẽ tìm người giải đáp cho con. Đối với cha, đó là điều tuyệt vời nhất. Khi con lớn, con đừng bao giờ quên nguồn gốc của con. Con sinh ra trong 1 gia đình của những người khiêm tốn và đồng cảm. Đó là 1 truyền thống mà không phải gia đình nào cũng có. Nó là sự tích luỹ kinh nghiệm của cả 1 thế hệ vì thía cha mong con sẽ luôn coi trọng tình cảm gia đình. Khi con lớn, con sẽ tiếp nhận rất nhiều trải nghiệm và có thể sự thành công của con sẽ khiến con quên mất đi con là ai.. Hãy thành công nhưng đừng làm vì mọi giá. Chả tự hào gì khi đẩy người khác xuống để thành công con à. Hãy nhớ rằng luôn làm việc chăm chỉ và con sẽ đạt được những điều con muốn. Bằng cách đó, mọi người sẽ tự hào về con. Đồng thời, hãy tránh xa những điều sau. Cha muốn con hãy tránh xa những cuộc đua tranh quyền lực & giàu sang.. Điều này không có nghĩa là con không thể trở thành 1 nhân vật quyền lực hoặc doanh nhân giàu có.. Cha đã dành cả đời để xây dựng nên quy tắc cho chính bản thân và cha hy vọng con khi trưởng thành sẽ hiểu điều này. Đừng bao giờ đánh giá con người khác qua bề ngoài. Không tự hào gì cả khi kết bạn với người giàu hay xấu hổ khi làm bạn với người nghèo. Cha muốn con luôn là ánh đèn hải đăng soi sáng cho những người bạn của con. Con trai à.. có rất nhiều điều cha muốn nói.. cha sẽ để dành cho những bức thư tiếp sau nhé! From Daddy with Love, Juno Tung. May mắn của bất kỳ kẻ đam mê xê dịch không phải là số lượng các điểm đến, số ngày dong duổi ngoài đường... mà chính là đam mê với những cảnh đẹp, hoang dại với những điều kỳ lạ, trải nghiệm với phong tục tập quán của các địa phương, làm bạn với những con người mới...
Nếu tổng hợp tất cả những điều trên thì Em chính là điều may mắn nhất Hắn có được.. “Love is more than a noun -- it is a verb; it is more than a feeling -- it is caring, sharing, helping, sacrificing.” - William Arthur Ward
“Yêu không chỉ là một danh từ - nó là một động từ; nó không chỉ là cảm xúc - nó là quan tâm, chia sẻ, giúp đỡ, hy sinh.” Sinh ra tại Hà Nội, nhưng Hắn không bao giờ quên nguồn gốc mình là người con của Nam Định. Từ bé đến lớn, trải qua bao thăng trầm, Hắn luôn dành thời gian hàng năm để về thăm ông bà và trải nghiệm cuộc sống nơi đây.
Thật là buồn cười.. mỗi lần quyết định đi đâu, Hắn chỉ mất vài giây suy nghĩ là xong. Nổi lên như 1 hiện tượng được thổi lên thời gian trước đây. Đã từng đi rừng tràm Trà Sư, Rừng U Minh.. nên đối với Hắn, Làng nổi Tân lập thực sự chả có gì ấn tượng ngoài con đường bê tông uốn cong đi xuyên rừng.
Lần này, ngoài Hắn, Em và Lucky còn có 1 anh bạn khá đặc biệt đồng hành với 1 cung đường khá hoàn hảo cho 2 ngày 1 đêm. Đã hơn 100 ngày từ khi Hắn quyết định 1 cuộc sống mới cho Hắn.. người bảo Hắn dại, người nói Hắn tồ, và người nói Hắn điên...
Hắn biết, Hắn cười nhưng Hắn buồn... .............................................................. Con người luôn sống ích kỷ cho bản thân và Hắn cũng đã từng làm vậy.. Con người luôn muốn ai cũng phải hiểu cho mình và Hắn cũng đã từng muốn vậy... Con người luôn là 1 giống loài tự tôn cao và Hắn cũng đã từng cho rằng vậy.. Con người luôn che giấu những bí mật và tạo vỏ bọc cho nó.. Hắn cũng đã từng làm vậy.. Con người.. có thể thay đổi trăm ngàn thứ nhưng không thể thay đổi bản tính.. Hắn cũng đã từng nghĩ vậy.. .............................................................. Hắn vẫn ích kỷ nhưng ích kỷ cho gia đình Hắn không vì bản thân Hắn nữa... hắn chấp nhận chịu thiết, chịu tai tiếng,.. hơn hết Hắn đã biết chịu nhục .. Hắn chả còn muốn mọi người hiểu cho Hắn nữa.. mà đơn giản chỉ cần 1 người hiểu Hắn "thực sự".. Hắn vẫn tự cao với những điều mà Hắn dám làm.. Hắn vẫn có những vỏ bọc Hắn cố tạo ra bởi vì Hắn sợ "hiện tại" sẽ lại là "quá khứ"... Cái tính ương bướng chắc cả đời này Hắn sẽ chả bao giờ bỏ được và nếu không ương bướng chắc Hắn đã không còn "điên" như này... P/S: tâm sự nhân 1 ngày nhớ "con", nhớ "Hà Nội" da diết.. Có thể, sự may mắn lại mỉm cười với Hắn và Em.. Không nằm trong kế hoạch nhưng chỉ với 1 quyết định không quá 3s, 3 đứa (Hắn, Em và Lucky) đã có 1 chuyến đi ngoài dự tính đầy tuyệt vời.
Nhắc tới Gò Công, chắc ai cũng sẽ nghĩ đến ngay Lăng Hoàng, Dinh ông Chánh, Nhà trăm Cột.. những điểm đến mà hầu như quá đỗi quen thuộc đối với bất kỳ 1 dân đi “bụi" nào.. và cũng như mọi lần, những điểm đó đối với Hắn chả có gì lý thú cả... Với đôi chút chán nản và gượng gạo, Hắn chọn cho mình cung đường đi qua Quốc lộ 50 đi qua TX Gò Công - Bãi biển Tân Thành và đích đến là ngôi nhà đáng yêu của cặp vợ chồng trẻ ở Bến Tre. Mốc 0: là giao điểm đường biên giới 3 nước Việt Nam – Lào – Trung Quốc, là mốc đơn loại lớn, đặt trên đỉnh núi Khoan La San (Shi Ceng Da Shan) thuộc địa bàn xã Sín Thầu, Mường Nhé, Điện Biên. Mốc được làm bằng đá hoa cương cắm tại điển có độ cao 1866m và có tọa độ là 22.400638, 102.14391
![]() Cũng như mọi lần, các chuyến đi của Hắn đều đến 1 cách bất ngờ và thú vị.. Đón và đưa Bố đi chơi 2 ngày ở Sài Gòn, Hắn bắt đầu hành trình đón Tết tại Vũng Tàu vào sáng 29 Tết. Em đã về quê nên người bạn đồng hành với Hắn và Lucky là Bố.. Xuất phát sớm từ 6h để đến Vũng Tàu sớm cho đỡ nắng.. quãng đường đã gần như in vào đầu Hắn.. không đi theo quốc lộ đầy khói bụi, Hắn chọn cung đường đi qua Phà Cát Lái. Đường về cũng khá đông nhưng không đến nỗi cũng 1 phần do mọi người đã về quê từ trước. |
Categories
All
Archives
March 2023
|